Thứ Năm, 29 tháng 5, 2008

Làm MC ngày chia tay cuối cấp

Hôm nay là ngày đầu tiên các nhóc bước vào ngày thi đầu tiên của kỳ thi tốt nghiệp, xin chúc các nhóc có kết quả tốt trong kỳ thi này. Đang định viết về cái nóng, lại được đọc một bài viết trên blog về ngày chia tay, lại nhớ lại mất rồi.

Lũ chúng tôi đều là những đứa ưu tú, chẳng biết có ưu tú thực sự hay không, nhưng đều là những đứa đã không phải học lớp 9 theo sự chuyển đổi giữa hệ cải cách giáo dục lần đầu tiên ở nước ta, để thi lên học luôn lớp 10, những đứa nào kém quá thì phải ở lại học lớp 9 mà thôi.

Trường Trung học của chúng tôi nằm ở một thị trấn nhỏ trung tâm huyện. Cả huyện chỉ có hai trường THPT nên trong bán kính khoảng 10 Km thì đều phải về đây học cả, thế nên không như cấp hai, ở các lớp cấp ba thì sắp xếp lộn xộn các học sinh giữa các vùng miền theo những quy luật nào đó mà chỉ có các thầy cô mới hiểu. Trường duy nhất có hai lớp chọn, là lớp A chuyên khối A (Toán-Lý-Hoá) và lớp B chuyên về Văn-Sử-Địa. Việc nhặt vào các lớp chuyên như vậy thông qua một kỳ thi sát hạch được tổ chức sau khi có kết quả thi đỗ vào cấp ba.

Lúc đầu thì cũng lạ lẫm đối với nhau lắm, từng cụm trường riêng lẻ ở cấp hai mới tập trung vào nói chuyện với nhau thôi, phải mất vài tuần chúng tôi mới quen và nhớ hết tên nhau. Khi ấy, cũng có nhiều niềm vui, nỗi buồn, tựa như các lớp khác cả, thế nên hầu như nó không để lại ấn tượng gì nhiều để có thể nhớ lại. Nhưng có lẽ, ngày chia tay ra trường lại là ngày ấn tượng đối với chúng tôi nhất.

Buổi chia tay không phải bột phát, mà chúng được định hướng từ trước. Có bánh kẹo, hoa, phông chữ, loa đài phục vụ cho việc phát biểu và ca nhạc cho rôm rả. Tôi được phụ trách phần loa bởi vì là thằng nghịch ngợm về loa đài nhất trong lớp. Thằng lớp trưởng thì mang đến một chiếc đài băng mà thời đó là rất đỉnh - chiếc Sharp 939 có hai thùng loa và hệ thanh gạt điều tần 10 băng tần.

Trường THPT Chí Linh lúc đó chỉ có một khu nhà hai tầng là xịn nhất, các khu lớp học còn lại đều thuộc loại nhà cấp 4. Học sinh lớp 12 được ưu tiên lên nhà tầng học, các lớp thấp hơn phải học ở các nhà cấp 4 mà thôi. Khi thiết kế thì nhà này khá xịn: Có điện, cửa kính, cửa chớp phía ngoài đàng hoàng, nhưng đến khi chúng tôi học thì tất cả chỉ còn lại là tàn dư hình ảnh đủ để nhận ra chúng đã từng như vậy.

Tóm lại là không có điện lưới. Thế là phải tìm cách xin điện từ một nhà gần trường nhất để lấy điện phục vụ loa đài. Thật may là nhà cô Phương, thầy Trinh ở gần nhất so với lớp chúng tôi lại là các giáo viên trong trường, nên việc xin điện sử dụng cho loa đài không mấy khó khăn, chỉ việc nối các đoạn dây điện sao cho tới nhà cô là được. Về cái khoản điện đóm, loa đài này thì tôi thành thạo nên mọi điều cũng suôn xẻ (hí, quảng cáo chút, môn vật lý là môn ruột của tôi, nhất là khoản tự lắp radio, amply đã thực hiện từ lớp 11, đồng thời thì năm lớp 11 cũng đạt giải cao cao của tỉnh, hình như nhất thì phải, năm lớp 12 không được cao cao như thế, hình như giải ba thì phải^^).

Hết buổi chia tay chính thức thì chúng tôi đứa nào về nhà đứa đó, những đứa ở xa thì thường là trọ học gần trường nên cũng về nhà, chỉ còn một vài đứa ở lại trông loa đài hoặc các đồ đạc đắt tiền mà thôi, hẹn nhau tối đến tiếp.

Không biết có phải là bọn lớp B cũng tổ chức vào ngày hôm đó hay không, bởi vì tôi nhớ rằng gặp mấy đứa ở cổng trường, mắt đứa nào cũng rơm rớm. Gặp tôi, chúng nó dấu vội những dòng nước mắt bằng cách quệt vội rồi chào nhau với vẻ che dấu, nhưng những đôi mắt đỏ hoe không thể dấu được chúng nó vừa khóc. Lúc ấy, tôi cũng thấy nao nao.

Tối, được hẹn trước, chúng tôi đều xin phép gia đình cho được đi qua đêm. Bố mẹ rất ngạc nhiên và lo lắng. "Đi qua đêm", tôi bảo "Con trai mà, sợ gì", lý lẽ có vẻ hay, tôi được chấp nhận lần đầu tiên đi qua đêm như vậy.

Có lẽ chúng nó đã vội vàng nên đến sớm trước tôi, đã mở nhạc ầm ĩ rồi. Ở đâu đó cuối lớp cũng có mấy đứa túm lại viết lưu bút cho nhau, có lẽ là những dòng cuối cùng trong các cuốn sổ ghi đầy những dòng lưu bút, từ đơn giản cho đến cầu kỳ, có ảnh cũng như không, và còn cả những tiêu bản lá khô đầy tính nghệ thuật nữa. Những cuốn lưu bút này đã rục rịch được truyền nhau vượt ra khỏi giới hạn trong lớp từ mấy hôm trước rồi, có lẽ đây chỉ còn là những ai chưa viết thì viết cho nhau mà thôi.

Đến lúc này, tôi chưa thấy đứa nào khóc cả. Bọn lớp A có vẻ suốt ngày đánh vật với các môn tự nhiên, có lẽ thế mà chúng nó khô khan chăng? Hay là tôi cảm thấy thế, hic, chẳng hiểu cái thằng nào đặt biệt danh cho tôi là "tồ", thế là suốt ngày chúng nó gọi tên tôi như vậy (sau này tôi còn bị đặt là "mèo" bởi bọn nhóc nhỏ hơn ở cơ quan, có lẽ chúng nó moi đâu ra cái tin tôi thích mèo, và kệ cho con mèo chui vào chăn trong mùa đông mà không đuổi nó ra, thôi thế thì vẫn hay hơn là "tồ"). Lúc đó chắc là tôi tồ lắm, nên có phải chăng là như vậy mà không nhận ra điều gì chăng.

Tôi chẳng nhớ ý tưởng ghi âm lại buổi chia tay bắt đầu từ lúc nào, và có thực hiện việc ghi âm lại những lời phát biểu trước đo hay không, nhưng tôi đã thực hiện một cuộc phỏng vấn đối với những ai đi ngang qua tôi lúc đó. Cái đài băng Sharp 939 có chức năng ghi âm, thế nên tôi đã thực hiện được việc vừa ghi âm, vừa phát lên loa như một MC trong một chương trình vậy (hồi đó chưa có khái niệm MC trên các chương trình TV). Giờ nghĩ lại thấy chẳng hiểu làm sao mà mình đã thực hiện được như thế.

Vì điều này không nằm trong chương trình, do đó tôi làm MC bột phát với cách thức như sau: Đầu tiên là phát lên loa tường thuật về tình trạng của cuộc chia tay đã thành nhóm ở từng bàn trong lớp, chúng nó ngẩng lên nghe. Rồi cứ thế, tóm được đứa nào là quay sang phỏng vấn luôn. Nói tóm là bởi vì tầm hoạt động của dây micro có giới hạn bởi chiều dài dây cắm (giá có loại micro không dây thì tốt). Có đứa còn tóm một đứa khác đẩy lên chỗ tôi để thực hiện các phỏng vấn.

Thế mà cũng ghi âm được kha khá, phỏng vấn được khôi khối. Sau này tôi sao ra nhiều băng khác để phân phát cho những đứa có nhu cầu giữ làm kỷ niệm. Nhưng rồi qua nhiều năm thì cũng thất thoát hết. Một phần do băng hỏng, mốc, một phần khác thì nghe lại mãi cũng nhàm, rồi chẳng để ý nữa nên nó biến đâu mất.

Không phải đến bây giờ mới tiếc, mà sau một thời gian khoảng năm năm sau đó tôi chợt nhớ, rồi tìm lại cuộn băng nhưng không thấy, hỏi đứa nào thì cũng không còn giữ nữa. Tiếc thật, giá như có máy tính thì số hoá chúng luôn để đưa lên Internet lưu trữ ở vài nơi có phải ổn không.

...

Gần đến thời điểm 10 giờ thì tôi đã thấy có vài đứa con gái kéo nhau sang lớp B ở bên cạnh. Thấy chúng nó bắt đầu sụt sùi. Gớm, bọn con gái lắm chuyện. Chia tay là chia tay thôi cho nó có ý nghĩa, còn gặp nhau suốt mà. Rồi thì một số đứa con gái cũng phải đi về, chắc do chúng không xin phép phụ huynh được phép đi qua đêm.

Những đứa còn lại vẫn tiếp tục các trò vui. Tôi nhớ là đến khoảng 11 giờ đêm thì nhà chủ cắt điện của chúng tôi, lại phải đi xin lại với điều kiện: Cấm ồn ào, cấm bật nhạc. Vậy là chỉ còn bóng điện mà thôi.

Đến khoảng 1 đến 2 giờ đêm thì chúng nó bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, rồi bắt đầu ngủ vạ vật trong phòng học. Cuối cùng thì cũng đều tìm chỗ mà ngủ hết, chẳng đứa nào thức được thâu đêm cả.

***

Tiếc là đến giờ thì mặc dù cố gắng ghép mối lại các hình ảnh, lục tìm ký ức, nhưng cũng không nhớ được nhiều chi tiết để có thể lưu lại trên blog. Tệ là tôi chỉ nhớ mỗi hành động làm MC của tôi một cách chi tiết. Chắc phần nào cũng là cái tính ích kỷ của mỗi con người.

Giờ thì những đứa bạn bè chúng tôi mỗi đứa một nơi, đứa trong Nam đứa ngoài Bắc, đứa ở thành thị đứa ở nông thôn, nhưng có vẻ tất cả đã đều thành đạt. Ngần ấy năm mỗi đứa đã đi quá nửa cuộc đời rồi.

Sau này lên học đại học, tôi không có khi nào còn cảm giác thân quen nhau như hồi học cấp ba, ngay cả ngày chia tay ra trường ở đại học có quy mô và hoành tráng gấp nhiều lần so với ở phổ thông, nhưng cũng không thể nào chứa đựng những cảm xúc như thời trước đó được.

***

Trong một bài bình luận ở trên một blog của sky này, tôi muốn gửi đến thông điệp đến các bạn trẻ còn đang học lớp 10, 11 đại ý rằng: "Các bạn hãy hình dung ra ngày chia tay cuối cấp này sẽ thấy mình quý trọng nhau hơn trong những ngày vẫn còn được ở bên nhau"

Lời cám ơn:

Xin cám ơn Mr.Rolek trong bài BD_T( from Z-records) ft. Cwalk - my school đã làm tôi xuất phát ý tưởng viết lại hồi ký này

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hoan nghênh sự góp ý của bạn cho blog!
- Nếu bạn không có các tài khoản để nhắn tin/bình luận bạn có thể chọn trong "Nhận xét với tư cách" với tài khoản "Ẩn danh" (Anonymous).
- Blog còn có các entry/bài viết khác mà bạn có thể xem qua, chúng được liệt kê tại entry Mục lục.

Cám ơn bạn đã đọc blog! Chúc bạn tìm được nhiều bài viết hay và hữu ích cho mình!