Nó thường xuất phát từ một lý do nào đó khiến cho ta có cảm xúc, cái cảm xúc cứ lớn, cứ lớn lên rồi vỡ oà xuống bàn phím, như không dừng lại được...nhưng mà, điều tệ hại là cảm xúc thường thật, mà nói thật thì nhiều điều không được thích thú cho lắm cho người nghe.
Sáng nay vừa ngủ dậy đã thấy trời mưa to, mưa ào ào, sấm chớp nhì nhằng cả...đó là một lý do đầu tiên cho ngày lãng đãng. Mưa thì hay gây ra cảm xúc cho những kẻ đang yêu, nó làm cho người ta liên tưởng đến những giọt lệ của trời. Trời còn nhỏ lệ thì nói chi đến người.
Nhưng ta thì không còn yêu nữa rồi. Ít nhất thì hãy để hai thằng nhóc con nó sẽ tiếp tục thay người cha của nó làm việc này, và cầu trời, nó đừng như cha nó.
...Mưa thì cứ rơi, nhưng không lo phải đi làm, bởi hôm nay được nghỉ, mà nghỉ vì gì nhỉ...À, vì giỗ tổ Hùng Vương. Chợt, lo không biết mưa thế này thì hôm nay ở Đền Hùng sẽ tổ chức như thế nào đây? Che mấy cái bánh đại bự lại ư?. Rồi lại thấy buồn cười vì những ý nghĩ vớ vẩn, có nhiều người lo việc đó, mày không phải lo, đúng là dở hơi, ở tít đâu đâu, mà lại chẳng liên quan gì lại cứ đi lo chuyện đại sự.
Mưa à? À, mưa mùa hè. nghe quen quen nhỉ. đúng rồi, có một người lấy tên là Mưa Hạ đã tặng mìn một bài thơ, thế là viết về Mưa Hạ...viết mà cứ phải chạy đi chạy lại để trông giữ hai thằng con nghịch ngợm để mẹ nó đi chợ, làm cho dòng cảm xúc xưa cũ cứ lộn xộn, mà cái loại bài cảm xúc thì không nên sửa, sửa nó vô lý lắm. Ặc, lại nhớ đến sửa ại, mình có ông bác họ có tập thơ thủa nhỏ mà cứ sửa đi sửa lại rồi lại xuất bản, từ khi ông lớn thì chỉ thấy có tập phỏng vấn rồi lại thấy im hơi lặng tiếng.
Đăng xong thì xem qua cái blog một chút. Tình hình là đêm qua nhiều người truy cập qua Yahoo quá, bên trong hệ thống thì lèo tèo vài truy cập, những địa chỉ được lưu sẵn thì có ít. Nói chung là bên ngoài vào nhiều, chiếm đa số so với bên trong. Cả tuần nay đều vậy. Kể ra thì cũng buồn cười ở chỗ, chẳng bao giờ chú ý đến số người đọc, đến có bài nào được chọn hay không...hay đại khái là cái thái độ "coi thường mọi thứ về danh vọng" thì lại không kìm được một chút gì thích thú khi thấy cũng có nhiều người để ý đến blog của mình. Đó là "cái tôi" đã trỗi dậy...cái mà mình vẫn hô hào không nên quá quan trọng nó. Rồi. Hôm nào kiếm bài về "cái tôi".
Điểm qua mấy tin tức trên các báo xem có copy được thứ gì không, cái thời nay hình như mình bắt đầu lười đi khi mà quen cái thói copy và paste, ừ thình nó cũng là tình trạng chung: dùng chuột thích hơn dùng bàn phím mà. Rồi, một số tin hay đấy, nhưng khó mở rộng, hoặc mở rộng thì mất nhiều thời gian quá khi còn nợ đến mấy bài: phòng thủ Internet này, chuột máy tính, rồi về virus.., còn lại thì chẳng có tin gì đáng chú ý: toàn là "9x vào công viên", "học sinh lớp 8 hành xử kiểu xã hội đen", "9X bị gọi nghĩa vụ...", oài, có người đọc thì mới có người viết, trách ai bây giờ. Nhưng có điều là copy của nhau nhiều quá, không biết là copy như thế thì còn gì là uy tín các báo lớn nữa, ít nhất là báo lớn thì tự tìm tin, tự đưa tin thì mới tạo uy tín chứ nhỉ. Thôi! Còn cái blog của mình thì cũng copy đó thôi. Rồi, mình thì chỉ là tự đọc và soạn lại cho mình hiểu, soạn lại vài câu viết thái quá, câu thì sai chính tả...thì cũng phải đọc chứ không lại sinh ra thói thấy cái gì dài dài là ngại thì thôi rồi.
Hôm nay chẳng có bài nào để dành từ hôm qua cả, có mấy bài soạn offline hôm T7, CN thì thứ hai tung ra hết rồi, còn mấy bài đặt chế độ riêng tư thì cũng trộn vào hôm qua, làm mấy ID không đúng thứ tự cho lắm. Cũng thấy hay hay cái sự xuất bản blog, có những toan tính sắp xếp, có những phân bổ thơ văn, tin tức, chuyên ngành cứ như là "báo điện tử chính thống" vậy.
Nhưng có lẽ, hôm nay bất quy tắc chăng? Một bài hồi ký cá nhân (đúng tinh thần blog nhé) lại quá gần bài thơ, rồi bài lãng đãng này mà đăng ngay lại gần bài tâm sự cá nhân, nhưng nếu không đăng thì nó lại mâu thuẫn bởi thông tin về mưa với giỗ...
Kệ. Lãng đãng mà.
(buồn cười, không ký, cũng không chia sẻ, ai lại chia sẻ bài này bao giờ..^^..).
Thật hay. Tôi là kẻ hay lãng đãng. Định dùng từ "cũng", nhưng lại nghĩ, mình thế nhưng minhlinh36 chẳng thế thì sao. Đôi khi, tôi viết một vài entry riêng tư, cũng đôi khi, định là riêng tư đấy, nhưng rồi lại quên khuấy mất private trước khi log out. Rất thích câu "bài cảm xúc thì không nên sửa, sửa nó vô lý lắm". Nhận xét bài "lãng đãng", cũng nên dùng "ẩn danh". Xem như là lãng đãng mà bình luận "lãng đãng" vậy.
Trả lờiXóa